Những lỗ thủng của tuổi thơ

Mấy hôm nay mình có một cảm giác là lạ.

Những thứ mình có được ở hiện tại, nó cứ vụn vỡ, nhỏ nhặt, thiếu kết nối thế nào đó.

Tất cả – gia đình, sự nghiệp, bạn bè,…

Mình đánh mất bức tranh lón cũng khá lâu rồi. Hình như có một đứt gãy vô hình nào đó trong quá khứ mà mình thậm chí còn chẳng nhận thức được là từ khi nào. Thế rồi từ chính cái sự đứt gãy ấy, mình cứ lọ mọ, quờ quạng nhặt nhạnh lại mọi thứ. Cứ đung đưa bản thân giữa hai hay nhiều thái cực, để tìm một sự cân bằng mà mình chẳng biết mặt mũi nó ra làm sao.

“Nó giống như em đi dọc bờ biển và nhặt từng viên sỏi nhó vậy, cứ thế, từng thứ nhỏ nhắn nhất”.

Mình may mắn sinh ra trong gia đình có một người cha ấm áp và rất biết lắng nghe. Và vô cùng hiền hậu nữa. Thế nhưng chính vì cái sự hiền hậu đó, mà mình lớn lên chẳng biết thế nào mới là “đàn ông”. Mình đi tìm nó trong cái tâm tưởng rằng “bố mình thiếu tính nam và mình cũng như thế”

Hồi còn bé một chút, mình thấy thương bố, giận bố khi bố phải nhịn một cái vô lý mỗi khi bị mẹ đay nghiến. Lớn lên một chút, mình bắt đầu thông cảm dần, và dần dần chuyển sang nghĩ rằng “bao dung như thế, mới đích thực là đàn ông, chứ – ăn to nói lớn, quả quyết – thì chỉ có những thằng gia trưởng mới hành xử kiểu đó”.

“Bố mày như thế mới là đàn ông đấy. Sau này mày sẽ thấy để mà nhịn được như thế không phải dễ đâu, Phong ạ!”

Ừ, tao đồng ý! Nhịn được như thế thì đúng là không phải người đàn ông nào cũng làm được. Và cả việc nhịn tới mức chẳng đứng lên để đòi lại những thứ thuộc về những thứ của gia đình bị người ta cướp mất. Thế thì vợ con dựa vào đâu mà sống nhỉ?

Đấy, mình cứ giận rồi thông cảm, rồi giận, rồi lại cảm thông với cái “hình mẫu” đàn ông đó, suốt chừng ấy năm. Nói đúng hơn là mình cảm thấy “khó hiểu” với cái hình tượng đó. Mình chẳng biết phải như thế nào thì mới “là đàn ông”?

Suốt cái thời thơ ấu ấy, mẹ mình thương mình, theo các cách mà mình chẳng hề muốn chút nào. Các cậu đã bao giờ trải qua cái cảm giác có một người cho mình yêu thương, nhưng cũng muốn đổi lại một sự yêu thương “ngang ngửa” thế không?

Ai đong đếm được! Đong bằng gì? Một thằng trẻ con còn đang lơ ngơ chạy vạy khắp nơi để tìm lấy một cái bản thể của riêng mình, thì lấy đâu ra “yêu thương” để mà đem lên cân.

Thế là, để bản thân không bị mẹ la mắng, để bố không phải chịu “vạ lây” (rồi bố lại cui cút nghe một cách buồn bã); nó lại cũng côi cút “đáp lại” những quan tâm ấy một cách gượng ép. Rồi dần dà trở thành một người lúc nào cũng chỉ đi tìm cách làm hài lòng người khác. Lúc nào cũng:

“Không biết mọi người sẽ nghĩ sao nếu mình làm thế này nhỉ?”

Gần đây, mọi thứ còn tồi tệ hơn rất nhiều, khi mà cứ mỗi lời nói quan tâm, cử chỉ ân cần với vợ mình, mình lại mong cầu một sự “đáp lại” tương ứng. Mình đem yêu thương đi cân, rồi bán, để đổi lại những sự quan tâm mà mình bị thiếu hụt từ thơ ấu, giống y cái cách mà mẹ từng làm với mình.

Mình đã đồng cảm với vợ, vì vợ động cảm với mình. Yêu thương cô ấy, vì cô ấy yêu thương mình. Quan tâm cô ấy vì cô ấy quan tâm mình. Để rồi khi không nhận được sự “phản hồi” thì mình tức giận, buồn chán, trách móc, quy chụp mọi thứ lên một người mẹ đang bầu ba tháng, mà còn là bầu con trai mình. Mình nhỏ nhen thế đấy. Mình bề mặt thế đấy. Sao cái gì cũng phải nói ra, thể hiện ra thì mới được nhỉ? Sự đồng cảm của mình đâu mất rồi? Lòng bao dung đâu? Bao dung để đổi lại bao dung mà cũng được coi là bao dung à?

Bao dung tới mức không đấu tranh cho gia đình không phải là bao dung! Bao dung đổi lại bao dung cũng không phải là bao dung! Thế thì thế nào mới là bao dung?

#Lớn lên tự ti, sợ sệt, “đàn bà”

#Ích kỷ chối bỏ con người cũ

Suối nguồn

#Bề mặt thôi, thơ ấu vẫn lẩn khuất

Vòng lặp thôi

Ái kỷ – lúc nào cũng chỉ có mình là nhát

#Chìm sâu, tìm lại mảnh ghép còn thiếu

#Nhặt nhạnh, tích luỹ để hoàn thiện

Categorized in: