Thoắt cái đã nửa năm từ ngày chính thức “phát hiện” cuộc sống – à không đúng lắm – cuộc đời mình có một sự “thay đổi” nho nhỏ. Cái nho nhỏ ấy ví dụ như hôm qua trong ngăn tủ vốn để chứa túi xách của mình nay bỗng xuất hiện mấy thứ áo quần và mấy đôi giày bé xíu. “That’s an invasion – but that’s okay” – đó là cái random thought đã chạy qua đầu mình khi nghĩ về chiếc ngăn tủ đó.

No more cafe. No more xiên bẩn. No more tóc dài son môi váy vóc điệu đà. No more skinny body mà style bánh bèo cũng đẹp style tomboy cũng đẹp. No more cả hứng thú với bất cứ cái gì dù là healthy, hobbies hay những cái thuộc về bản năng con người. Dễ cáu bẳn hơn, dễ nhận ra mình xấu xí và xấu tính hơn, dễ cho mình cái quyền đạp đổ cả thế giới và nếu được thì cắn cả thế giới – theo các nghĩa. Nhiều hơn cả vẫn là những nỗi lo – bạn nhỏ ấy có khỏe mạnh không, bạn nhỏ ấy có ổn không, bạn nhỏ ấy sẽ không gặp khó khăn gì về vận động và nhận thức cơ bản chứ? Mình xấu tính thế này, sau này bạn ấy có xấu tính không? Mình cứ tiếp nhận mấy thông tin tiêu cực, biến thái thế này, sau này bạn ấy có thiện lương không?…

Rồi cũng có đôi lúc thấy sau này có nhiều thứ muốn chia sẻ với bạn ấy, nhiều chuyện muốn kể cho bạn ấy để sau khi không còn đồng hành cùng nhau, bạn ấy sẽ vững vàng hơn… Mà bạn ấy nhỏ như vậy, làm sao mà hiểu đây… Hay cứ như vậy để cuộc sống dạy bạn ấy – như cái cách mình đã học từ cuộc sống…

Mong nhiều thứ cho bạn nhỏ – nhưng lại sợ càng mong nhiều càng chẳng được bao nhiêu… Không phải được gì cho mình, chỉ là muốn cuộc đời của bạn nhỏ “được” nhiều thứ…

Rồi sau này nữa, khi bạn nhỏ ấy sẽ lớn lên và biết đâu lại đồng hành cùng một bạn nhỏ khác, thì bạn ấy sẽ làm được – ít nhất là làm hết khả năng của bạn ấy…

“This is my final life…”

while “He is a new soul”…

Everything makes sense.

Or just my another imagination.

Anyway, my little new coming friend,

I hope this life worth living, for you.

Love.

Categorized in: