Chuẩn bị

Sau khi chị Gián nhận lời, mình đã rất háo, và cũng không khỏi lo lắng nghĩ về buổi hẹn đầu tiên.

Mặc dù hệ thần kinh của loài gián chúng mình chưa phát triển được như con người các cậu – chúng mình không ‘hiểu’ được thế nào là lo lắng; ấy thế mà khi nhìn thấy dòng chữ:

“Okie em, thế thứ Sáu tuần này mình đi ăn.”

của chị Gián, sáu cái chân của mình vẫn run lên bần bật. Hàng loạt câu hỏi cứ thế xuất hiện trong đầu mình.

Ăn ở đâu đây? Mặc gì cho phù hợp nhỉ? First date à, hay kiểu bạn bè gặp gỡ tán phét bình thường thôi? (trên cái ứng dụng hẹn hò của tụi gián mà mình nói ở phần một á, mọi người gặp nhau với cả tá mục đích trong đầu 😦 )

Qua dăm ba dòng nói chuyện, thì tất cả những gì mình biết về chị Gián chỉ vỏn vẹn có nhiêu đây: Chị là một người hướng nội, kiệm lời (“câm luôn trong một số trường hợp” – theo lời chị kể). Chị dặn mình là thi thoảng chị im không phải do tính chị kiêu đâu, mà là chị không biết nói gì đấy. Nếu là mình trước đây ắt hẳn mình đã từ chối cuộc gặp này, nhưng giờ mình nói hết phần thiên hạ. Thế nên, sợ cái-con-gián gì mà không đi nhỉ?

Quay trở lại với câu chuyện ăn gì, mặc gì; ở thời điểm đấy mình đang theo đuổi phong cách Spotify (ngoài giờ công sở là auto quần đùi, ba lỗ sát nách kèm giày thể thao).

Chả biết ma xui quỷ khiến thế nào, mình quyết định sẽ đóng nguyên bộ outfit đó đi gặp chị Gián. Không những thế, mình còn nhắn hỏi trước:

“Thế em mặc đồ hở hang có được không chị?”– trích lời một chú gián đực ngây thơ vô số tội

“Okie em, không sao đâu!”
“Quái lạ sao bà này dễ tính thế nhỉ?” – mãi tới hôm đi date, bộ óc nhanh nhạy của mình mới biết đó là một cái Okie-em kiểu mỉa mai, hờn dỗi =))

Và đây là outfit mình chọn mặc để đi gặp chị Gián:

Đây là ảnh tụi mình cover first date – bên dưới mình mặc quần đùi và đi giày thể thao – tai hại 😦

Đến gặp chị Gián

Thứ Sáu hôm đó, tụi mình hẹn nhau lúc 7g trước ngõ nhà chị Gián, mà 7h20 mình mới tới 🙂 (để thanh minh thì tuy là gián, nhưng bản thân mình khá sạch sẽ, mình chải chuốt hai cái râu trong nhà tắm suốt hơn một tiếng đồng hồ).

Chưa gặp mà redflag đã cắm đầy đầu. Không cần nói chắc các cậu cũng biết, mình rén thấy moẹ. Trong đầu đã trực nghĩ: “Thôi coi như xong, buổi date này yolo thôi chứ còn gì để mất nữa đâu?”

Mình đứng đợi chị đâu đấy tầm 5p thì thấy từ trong ngõ xuất một con gián cái mặc áo polo trơn unisex tối màu, trông không khác gì mấy con gián đực công sở, bên dưới là quần dài và dép quai hậu; tóc buộc đuôi ngựa rất classic (Đừng hiểu nhầm mình, mình không có ý chê chị Gián xấu đâu, chỉ là ngày hôm đó mình hơi có phần nghi ngờ giới tính của chị thôi).

Sau này mình mới biết, chị mặc thế để “trả đũa” cái style Spotify “hở hang” của mình.

Trông chị Gián thế này đây, nhưng hôm first date chị mặc một chiếc polo trơn, tối màu low key

Bỏ qua phần outfit điên rồ của cả hai, suốt quãng đường từ nhà chị Gián tới chỗ ăn tối, mình phát hiện ra chị không hề ít nói như lời đồn. (Sau này mình biết là chị nói nhiều do cái mỏ mình hay cãi, fair 🙂 ).

Có thể bạn đã biết thì đa số loài gián chúng mình có một lối giao tiếp với nhau rất tinh tế qua mùi hương (Pheromone). Tuy nhiên trong trường hợp của mình và chị Gián thì khác, tụi mình dùng những lời lẽ đanh thép nhất để ‘chất vấn’ nhau trên suốt đường đi và trong quán ăn.

Tụi mình tranh luận đủ mọi loại quan điểm về xã hội loài gián, về tình yêu, về gián sinh quan, về mọi thứ.

Sau khi mỗi thằng đá xong hai bát bánh cuốn “gián” – một món ăn mà mấy con gián Hà Nội rất ưa chuộng – mình thấy cãi nhau chưa đã, đánh liều rủ chị Gián đi tăng hai, cafe lành mạnh.

Ơ, thế mà chị Gián đồng ý thật!

Cafe combat và mười vạn câu hỏi vì sao

Ra quán cafe, mình gọi Pour Over với một ít cơm thiu, mình và chị uống chung – tiện combat nốt những thứ còn dang dở trong quán bánh cuốn gián.

Không hiểu sao mình thấy combat với chị có một cái gì đấy rất cuốn, kiểu nghiện ấy, mặc dù loài gián chúng mình nhìn chung lười suy nghĩ. Tụi mình ăn cơm thiu và nói những chuyện trên trời dưới biển.

Sau đấy chị Gián còn hỏi mình một loạt các câu hỏi kiểu “trắc nghiệm tính cách”.

“Cái này chị sẽ im lặng và giữ phán xét của riêng chị trong đầu.”– có những lúc chị Gián bảo thế sau khi nghe mình trả lời

Bình thường, nếu ai đó nói với mình câu đó, chắc hẳn mình đã nhảy dựng cả sáu chân lên rồi. Thế mà nghe chị Gián nói xong, mình cũng chỉ ngồi cười!

Tụi mình còn tâm sự với nhau khá nhiều về chuyện tình cảm trước đây của hai đứa – không hiểu first date kiểu gì mà: trang phục thì “cách tân”, lời ăn tiếng nói thì “rôm rả”, câu chuyện của cả hai thì cứ gọi là “đi vào lòng đất”.

Có một điều lạ là mặc dù buổi date đó có nhiều thứ ngược với thường tình, nhưng không hiểu sao mình vẫn muốn ngồi thật lâu với chị Gián, và mình còn tự nói ra những điều về bản thân mà cả một đời gián đực của mình chưa bao giờ dám thú nhận với ai ❓.

Nói ngay như chuyện “phàm ăn tục uống”. Trong khi ngồi nói chuyện, có một lúc tôi liên tục lấy tay mình gẩy gẩy mấy hạt cơm thiu để tìm một hạt bị mẻ – trong ánh mắt đầy phán xét của chị Gián…

“Em phàm ăn tục uống mà!”– tôi mặt dày thú nhận với chị Gián như thế

Rồi tay lại tiếp tục gẩy gẩy đĩa cơm thiu, mồm nói liến thoắng.

Mặt chị Gián đúng kiểu:

designed by chị Gián

Hay cả như việc chị Gián đòi về cũng thế:

– “Mười giờ rồi chị phải về đây”
– “Không, ngồi thêm đi, tí thì về”


Hết một buổi date đầy biến cố và bất ngờ – bất ngờ đến mức ngã ngửa. Trên đường về, cả hai còn manh mún một buổi hẹn thứ ba.

Thế nhưng cái mồm-đi-chơi-xa của mình đã nói ra những lời ‘giết chết’ ý tưởng đó từ lúc nó trước cả lúc nó mới được thai nghén.

Mình đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại chị Gián nữa… Cho đến một ngày!