Thời Tiểu học, bọn mình phải dùng bút máy để viết. Cũng giống như bao thằng học sinh cấp Một khác, bút máy cùng với vở luyện chữ, thước kẻ là vật bất ly thân với mình, quan trọng hơn tất cả những thứ tài sản khác.

Mỗi lần mất bút là thể nào cũng bị mẹ mắng cho tơi bời. Tính mình thì xưa giờ vẫn ẩu, đồ đạc bạ đâu vứt đấy, nhiều khi mất lúc nào không hay – và bút máy cũng không phải ngoại lệ.

Hôm đó, mình nhớ là vào một ngày hè, mình mất bút máy nhưng không dám kể với ai trừ bố mình (bạn Duy). Sau khi biết chuyện, bạn Duy đã ‘âm thầm’ mua cho mình một cái bút máy Trường Sơn mới toanh, và hai bố con bảo nhau là giấu mẹ, để mẹ khỏi mắng.

Bẵng đi vài hôm, trên đường đi học về, mình bất giác nhớ đến chương trình Phim cuối tuần trên kênh Hà Nội và hỏi bố:
– Bố ơi, con thấy trên Tivi người ta hay bảo “hy vọng phim cuối tuần sẽ đem lại cho quý vị một món ăn tinh thần hấp dẫn”. Thế “món ăn tinh thần” là gì hả bố?

Món ăn tinh thần chính là cái bút máy bố mua cho con để con không bị mẹ mắng đấy.

Bố mình bảo vậy!

Đến tận bây giờ, mình vẫn thấy đó là “món ăn tinh thần” đáng nhớ nhất mà mình từng nhận được, và vẫn luôn hy vọng ai cũng sớm có được một “chiếc bút máy Trường Sơn” của riêng mình!

Categorized in: