Năm đó, ở chỗ làm xảy ra sự cố ở Phòng Xét Nghiệm. Mình không có liên đới, nhưng vì là leader nên vẫn được các chị quản lý cấp cao hơn gọi vào nói chuyện riêng. Tất nhiên các chị không trách mình, chỉ có một người chị – từng nói rằng thấy mình rất giống chị hồi trẻ – bảo mình “có thể một ngày nào đó của nhiều năm sau chị sẽ nói cho em biết, hoặc em sẽ tự hiểu ra, là tại sao chị lại làm vậy”.

Thế nhưng, chẳng thể đợi đến nhiều năm sau, mình và chị không còn làm việc cùng nhau, càng chẳng nói chuyện cùng nhau nữa. Bởi sau sự cố ấy và nhiều “sự cố” khác, hội đồng quản trị – từng là một hội bạn thân – tách khỏi nhau, và những “đứa em” như mình cũng trôi dạt vì không được “tin tưởng” đủ nhiều.

Ở thời điểm ấy, mình cũng chẳng tin chị.

Và, 2 năm sau, ở một góc nhìn gần với chị hơn, mình mới thấy chị nói đúng – “…một ngày nào đó của nhiều năm sau… em sẽ tự hiểu ra…”

Rồi từ lúc ấy, thi thoảng mình lại nghĩ, nếu ngày đó mình đủ tin chị, thì đến cuối cùng, mình có thể ở lại nơi mình muốn vì chị cũng đủ tin mình không…

***

Không chỉ riêng chuyện với người chị ấy, mà nhiều chuyện khác đã xảy ra, nhiều người khác đã đi qua cuộc đời, khiến mình nghĩ Lòng Tin là một yếu tố khá quan trọng để người ta ở lại trong cuộc đời nhau.

Như cách những người bạn thân nhất ở lại trong thế giới nhỏ xíu của mình vì tin rằng sau những lúc mình hành xử kì dị, hay chẳng nói câu nào, hay thậm chí toxic một cách kỳ lạ – thì mình không xấu xa đến thế…

Như cách bố mẹ luôn bao dung cho mình vì tin rằng sau những lúc mình muốn hất đổ cả thế giới – thì mình vẫn mãi chỉ là một đứa bé yếu ớt hậu đậu…

Và như cách mình cùng Hùm chọn đồng hành với nhau sau bao nỗi Suy, vì tin rằng chúng mình sẽ ổn thôi.

Chúc cho tất cả chúng ta, dù có gặp chuyện gì chăng nữa, thì sau tất cả vẫn sẽ có những người để chúng ta Tin, và cũng Tin chúng ta.

Categorized in: