Mấy dòng suy ngẫm (lung tung) về “sự đời”. Ngẫm xong để đấy. Hì.


15.10.2023

Gọi em là sa mạc…
… vì em vô tree =]]
***
Mình rất thích một hình ảnh so sánh xuất hiện trong rất nhiều bài chia sẻ của thầy Minh Niệm: “tâm hồn mỗi người giống như một khu vườn. Hãy dọn dẹp và chăm sóc khu vườn ấy.”
Có những vị khách chỉ ghé thăm khu vườn của bạn khi nó đẹp đẽ và gọn gàng. Rồi rời đi khi đã cảm thấy cảnh vật quá nhàm chán, hoặc phát hiện những “rác rến” bạn chưa kịp dọn dẹp.
Gia đình và những người thân yêu, thì sẽ sẵn sàng cùng bạn dọn sạch những “rác rến” ấy.
Còn người nguyện ý ở lại cùng chăm sóc, gieo trồng những hạt giống của khu vườn, thì có lẽ không dễ dàng gặp được…
Mong rằng ai cũng sẽ có một khu vườn bình yên, xinh đẹp của riêng mình 🪴.
***
Cảm ơn Chị – người đã cùng bé “dọn dẹp” và “gieo trồng” lại cả khu vườn qua rất nhiều cơn bão.
Cảm ơn người đã đưa tôi tới khu vườn nhỏ trong tấm ảnh này – và đã là ngọn Gió đặc biệt để khu vườn của riêng tôi tươi đẹp hơn 🌿


18.10.2023

Hôm bữa thấy mail của Duolingo báo kỷ niệm 1 năm mà giật mình :)) Uhm, 1 năm rồi, kể từ cái ngày gượng dậy được, rồi quyết định không tự làm đau mình nữa 😃
Những ngày ấy, chỉ bước đi thôi, cơ thể cũng thấy đau. Còn tinh thần thì tê liệt. Nhưng vẫn ngày ngày đi làm đúng giờ. Ngày ngày vui cười và cố gắng để mọi người không bị ảnh hưởng, bố mẹ không lo lắng. Bản thân thì chẳng biết đến bao giờ mới vượt qua được… Nhưng vẫn luôn tự nhắc nhở “Nhất định sẽ qua thôi. Nhất định mình sẽ bình yên thôi”.
Những ngày ấy, vẫn hay nói với Chị rằng mình chỉ muốn nhảy xuống biển sâu… chìm mãi… chìm mãi… biến mất khỏi thế giới này.
Rồi từng ngày, chăm sóc bản thân tốt hơn. Từng ngày gắng gượng dậy rủ 2 embe đi chơi, hẹn hò với Như, tâm sự với Chị, học thêm – nghe thêm những điều mới nho nhỏ. Tự mua cho mình những thứ mình thích.
Rồi từng ngày, nỗ lực từ một hơi thở, rồi cũng có sức để tin rằng mình cũng xứng đáng có được hạnh phúc, xứng đáng ở bên một người phù hợp, và bắt đầu lại hành trình tìm kiếm.
Sau đó lại sai lầm. Lại làm khổ Chị và các embe thân yêu. Lại trày da tróc vảy – cả ở chỗ làm, cả trong cuộc sống.
Sau đó lại tiếp tục Học, tiếp tục sửa sai, tiếp tục nỗ lực bước qua những ngày sáng đi làm – tối về mệt đến không còn sức mà khóc dù cả ngày đã kìm nén để không khóc.
1 năm – lại 1 năm nhiều đau thương, nhưng không hề Nuối Tiếc.
Cảm ơn tất cả mọi người, và tất cả mọi thứ – đã cho tôi thấy rằng Nỗi Buồn đôi khi cũng rất đẹp, và Nỗi Đau cũng thế.
Chỉ cần ta không từ bỏ bản thân mình, thì nhất định, chuyện gì cũng sẽ vượt qua được 🍀


24.10.2023

Dạo này trộm vía không còn mơ thấy đang ngồi trong Lab làm việc hoặc những cảnh khác liên quan tới công việc, hay học hành. Nhưng cái cảm giác “chẳng lành” đọng lại lúc thức dậy, thì vẫn cứ là khiến mình không được thoải mái.
Anyway, mơ – thì cũng chỉ là mơ. Sự thật, đôi khi còn khủng khiếp hơn cả những cơn ác mộng kia mà.
So với những giấc mơ mà những nhân vật trong đó là người quen, mình vẫn thích những giấc mơ “xa lạ” hơn. Một vũ trụ khác cũng được. Trong mơ mình là một ai khác cũng được. Ít ra như thế khi tỉnh dậy mình không phải sợ, không phải nghĩ, không phải overthink.
***
“ – Nếu một ngày nào đó em ngủ… em ngạt thở… rồi em không dậy được nữa, nhưng mẹ em cứ tưởng em đang ngủ nên cũng không đánh thức em thì sao…
– Em cứ vớ vẩn.
– Thật đấy. Em sợ lắm. “


26.10.2023

Gần đây thỉnh thoảng nghĩ về những sự thay đổi, về những trường hợp từng bị cái gọi là “cộng đồng” tẩy chay/ nói lời không hay nhưng bây giờ lại được chính “cộng đồng” ấy “quay xe”, thậm chí khen ngợi. Điểm chung mình thấy ở những trường hợp đó là họ đều im lặng (kể cả trước đây hay hiện tại), và kiên trì với hướng đi của riêng họ.
Việc giữ tinh thần bình tĩnh – hoặc ít nhất là tỏ ra bình tĩnh kể cả khi bị tấn công – dù là tấn công dưới hình thức nào – có lẽ rất quan trọng, và cũng rất khó.
***
Chiều qua lỡ tay xoá mất 1 email quan trọng lúc gần tan làm (trộm vía đã nhờ sếp khôi phục lại được) nên mình quyết định dừng tất cả mọi thứ. Không làm gì cả từ thời điểm đó đến hết ngày – dù workload trước mặt rất nhiều.
Và trộm vía 7 tỷ lần là quyết định đó rất đúng đắn.


27.10.2023

Hệ miễn dịch dạo này đình công :)) Anyway cũng nhờ thế mà biết cách tắt đi cơ số những “công tắc” không cần thiết.
Không hẳn là “biết cách”, mà là Phải tắt :))

Categorized in: