Mấy hôm vừa rồi mình ốm hơi nặng. Ban đầu cứ nghĩ chẳng qua là cảm giác mệt mỏi mỗi sáng thức dậy lại phải đến một nơi làm việc không còn phù hợp – nhưng tới ngày thứ 3 thì sập nguồn hẳn.

Thế rồi trong lúc buộc phải nghỉ ngơi và không thể nghĩ ngợi gì thêm về những công việc tồn đọng vẫn còn bộn bề, mình lại nhớ đến những người “chẳng bao giờ ốm”…

Ví dụ như mẹ mình – từ lúc bé xíu tới tận bây giờ mình chỉ thấy mẹ ốm nặng đúng một lần. Lần đó mẹ sốt cao, không ngồi dậy được, bố thay mẹ giặt đồ – nhưng tới lúc phơi lên dây rồi vẫn còn xà phòng rớt xuống. Bố thay mẹ nấu ăn – nhưng bố rán quả trứng cũng không ổn và cuối cùng bố đi mua cơm tiệm. Chị em mình còn quá nhỏ nên cũng chẳng giúp được gì, cứ chạy ra chạy vào hỏi mẹ đỡ chưa, rồi kể lại những cảnh ấy cho mẹ. Mẹ bảo “mẹ đỡ rồi” – từ ngày đó trở đi chẳng bao giờ mình thấy mẹ “ốm nặng” như vậy nữa.

Ví dụ như chị Trưởng phòng cũ của mình – người chị bé xíu nhưng những việc chị làm thì rất lớn lao. Chị tiêm mũi Covid đầu tiên thì bị sốc phản vệ, nên đợt dịch chị dễ ốm hơn tất cả mọi người. Thế mà gần như chị chẳng bao giờ xin nghỉ ốm. Thậm chí có hôm chị nằm gục trên công ty, cả phòng gần như phải bắt chị về, chị mới về.

Cả bạn Hùm của mình nữa – mình biết sau 2 hôm chăm mình và bị mình lây ốm cho thì Hùm cũng mệt. Nhưng Hùm cũng chỉ “mệt” có một ngày, rồi Hùm lại sang với mình, sau đó về với gia đình chuẩn bị sinh nhật cho em gái nhỏ.

Mình biết chứ – đâu phải họ có sức khỏe hoàn hảo…

Chỉ là mẹ mình không dám ốm nữa, vì ốm như thế chẳng ai chăm sóc các con tốt bằng mẹ.

Chỉ là chị Trưởng phòng cũ của mình không dám nghỉ làm nữa, vì nghỉ như thế công việc không ai giải quyết tốt như chị.

Chỉ là Hùm không dám mệt, vì mệt rồi sẽ không thể đến bên những người Hùm yêu thương ngay trong lúc họ cần Hùm ở bên.

Và vì mẹ thương chúng mình nhất, nên dù có ốm, mẹ cũng gượng dậy vì chúng mình.

Vì chị yêu công việc, yêu công ty chị góp phần xây dựng, nên dù có kiệt sức, chị cũng gắng làm việc đến khi không thể làm nữa.

Vì Hùm đã muốn làm gì, thì dù có mệt, Hùm cũng sẽ tìm cách làm…

Hồi bé, mình cũng chẳng bao giờ nghỉ học dù có ốm nặng thế nào – vì mình thích đi học. Thích đến lớp gặp các bạn và thầy cô đến nỗi có thể vượt qua mệt mỏi hay ốm sốt.

Hoặc như khoảng thời gian này năm ngoái, mình có thể chiến thắng cả những cơn trầm cảm – để đến với công việc mình đủ thích và làm đủ tốt, đến với những người vừa là đồng nghiệp – vừa là đồng môn – vừa là chị gái, em gái, em trai mình.

Bởi vậy, sức khỏe Thể Chất và sức khỏe Tinh Thần quan trọng ngang nhau đó mọi người…

Mọi người nhớ rèn luyện cả 2 sức khỏe đó thật tốt nhaaa – Khi chúng ta “khỏe mạnh” theo mọi nghĩa thì mới có thể chăm sóc tốt cho những người chúng ta thương, và làm tốt những việc chúng ta yêu í ^^

Categorized in: